Cuộc sống hiện đại có tỉ lệ thuận với hạnh phúc trong tâm hồn? Vốn quen sống trong những “chiếc hộp nhiều tầng nối chồng lên nhau. Vậy giả như một ngày rời bỏ những tiện nghi phồn hoa ấy, tìm lên những ngọn núi cao, những cánh rừng xanh, những vì sao hôm ở miền trời xa, chúng ta có “mất” gì? Rời thành phố cùng với một đôi chân khỏe và một balo chứa đầy mộng mơ, thả bước trên những con dốc cheo leo mây vờn sương đuổi của Lảo Thẩn hay Bạch Mộc, chúng ta sẽ “mất” đi cái không khí hầm hập của dòng người đông đúc vào giờ cao điểm, mất vài vạt nắng đổ đầu, mất ánh đèn điện rực sáng về đêm. Nếu ở vạt rừng Pu Ta Leng, chúng ta chỉ có những giọt nắng cựa mình chen qua tầng tầng lá cổ thụ mà rải xuống rêu phong, muôn nẻo đường “chỉ được” thắp sáng bởi ánh sắc đỏ rực ngọt ngào của đỗ quyên mà thôi. Rời thành phố với độc bộ quần áo cùng đôi giày cũ, chúng ta sẽ “mất” đi những phút giây bần thần suy nghĩ xem hôm nay mặc gì hay quẩn quanh qua lại chọn món cho bữa tối. Qua đêm trên sống lưng khủng long Tà Xùa, lấy đất làm chiếu lấy mây làm màn chọn sao làm đèn, chúng ta chỉ có những vỉ thịt nướng than hồng thơm phức trên bếp lửa, vài dẻo cơm lam gùi trong ống tre nồng nàn và đôi ba chén rượu ngâm đậm vị hồn hậu của người dân Tây Bắc. Rời thành phố với tâm hồn trẻ “khát” tự do, chúng ta sẽ “mất” những khoảng trời tí teo mà phải ngẩng đầu nhìn kĩ qua kẽ hở của đô thị san sát nhau mới thấy. Nơi Tây Bắc này nhìn lên, nhìn xuống, nhìn quanh, là bầu trời đúng nghĩa, đủ đầy không khuyết tẹo nào. Nhất là khi mặt trời lên, trên đỉnh Fansipan cao tít, chúng ta sẽ bị “chìm” vào biển mây hồng mềm mại, khó lòng phân biệt được ranh giới giữa thiên đường và mặt đất. Rời thành phố, xem ra chúng ta cũng “mất” kha khá nhỉ!? Nhưng đổi lại, chúng ta lại thu về chuỗi những trải nghiệm tuyệt vời của tuổi trẻ. Vậy bạn có chọn tạm rời khỏ thành phố một vài ngày để rong ruổi cùng tôi và Viettrekking không?