Mùa thu, khi tiết trời se se lạnh, khi ánh nắng lửng lơ dịu dàng hơn, khi những ray sáng cứ len lỏi chiếu xuyên qua những tán cây, vạt rừng,…là lúc núi rừng thay áo mới.
Thị trấn phố núi mùa thu càng thấy sự khác biệt rõ rệt hơn hẳn. Không khí lạnh hơn một chút. Nắng vàng mật hơn một chút. Bầu trời trong hơn một chút. Và biển mây cũng sắp đậm đặc hơn. Trời trong, mây loãng, thấy rõ những đỉnh núi cao như xanh hơn, thẫm hơn. Người leo núi cũng rục rịch vác balo lên đường, chuẩn bị cho bao chuyến chinh phục núi đầy phấn kích.
Gọi là “núi thay áo mùa thu” cũng bởi lẽ rừng mùa thu như một cuộc chuyển đổi sắc màu của bao loại thực vật. Cây cối đổ mình biến màu lá. Từ mùa hạ lá xanh chuyển sang mùa thu lá vàng lá đỏ. Khu rừng trở nên cổ tích hơn bao giờ hết. Chúng tôi, bao kẻ tự gọi mình là “trekker” chỉ biết leo núi như một thứ gây nghiện. Chúng tôi yêu cái cảm giác thu sang, rừng núi trở nên dịu dàng và “thơ” hơn. Chúng tôi leo núi, bước qua những tán dương xỉ nắng chiếu vào đẹp lấp lánh. Chúng tôi bước qua những tán cây lá phong đỏ vàng rực rỡ như một bức tranh. Chúng tôi ngồi dưới tán cây cổ thụ đang dần đổ lá, gió rừng mơn man và mùi rừng thoang thoảng mộc hương man mát.
Màu sắc của Rừng, từ cam, vàng tới nâu đỏ, tất cả đều mê hoặc và tự nhiên đến. Đứng giữa Rừng, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy màu xanh của trời len lỏi ở giữa. Thứ màu xanh ngắt đến nhớ nhung. Còn xung quanh là những tán cây đủ hình thù, đủ màu sắc, in hằn dáng hình như một bức tranh thu đầy gợi cảm. Đám rêu phong và địa y khô quắt khi đi qua một mùa hè nắng rám. Thứ màu nâu xám của lá khô trộn với đất, lâu dần mùn đi cũng hóa thành đất luôn. Con đường leo núi cứ mộc mạc và tự nhiên như thế, khiến người ta cũng chẳng muốn đi nhanh để làm gì nữa. Chúng tôi, những kẻ khờ dại leo núi, cứ lên đường theo lối núi mà đi như những gã điên chẳng cần lí do. Chỉ cần yêu thôi là đủ. Yêu cái khe khẽ chuyển mình của Thu. Yêu cái mộc mạc của Rừng. Yêu cái hiên ngang trầm ngâm của Núi.
[ Ảnh ] Nam Tống, Tuấn Ngọc